VIỆT NAM CỘNG H̉A

NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA VÀ
NHU CẦU BẢO VỆ LẰN RANH QUỐC/CỘNG

 

 

 

Cựu ĐT/HQ Vũ xuân An, Canada Bác sĩ Nguyễn tuấn Anh, Hoa kỳ Bác sĩ Nguyễn thanh B́nh, Canada

Cựu ĐT Phạm thanh Can, CA, HK Bác sĩ Bùi thế Cầu, Canada Kỹ sư Hoàng mai Chào, CA, HK

Bác sĩ Phạm tu Chính, Pháp Giáo sư Tôn thất Diên, CA, HK Bác sĩ Ngô vi Dương, Canada

Cựu ĐT/BĐQ Nguyễn văn Đại, HK Cựu ThTá Phạm văn Đức, Pháp Cựu TrTá Nguyễn Đ Giang, Canada

Bà Phạm thị Vân Hải, Pháp Bác sĩ Nguyễn duy Hảo, CA, HK Cựu ĐT/KQ Huỳnh hữu Hiền, HK

Cựu ĐT/BKD Phan văn Huấn, HK Cựu ChTướng Trần quang Khôi, HK Cựu ĐT Hoàng đạo Thế Kiệt, HK

Ḥa thượng Thích nguyên Lai, HK Bác sĩ Trần mộng Lâm, Canada Bác sĩ Hoàng cơ Lân, Pháp

Ông Đặng vũ Lợi, Pháp Bác sĩ Nguyễn đ́nh Măo, Pháp Cựu ĐT Nguyễn ḥa Phùng, HK

Dược sĩ Lâm xuân Quang, Canada Cựu Dân biểu Vũ văn Quư, TX, HK Bác sĩ Hoàng đức Sính, AZ, HK

Bác sĩ Cao xuân Sơn, VA, HK Bác sĩ Tôn thất Sơn, Na uy Cựu Đại úy Nguyễn văn Thanh, HK Cựu ChTướng Lê văn Thân, HK Nhà thơ Nguyễn chí Thiện, HK Linh muc Trần quư Thiện, VA, HK

Cựu ĐT Trần văn Thoàn, Pháp Cựu TrTướng Phạm quốc Thuần, HK Cựu D.biểu Dương văn Thụy, Canada

Bác sĩ Trần văn Tích, Đức Bác sĩ Nguyễn gia Tiến, Thụy sĩ Bác sĩ Phạm ngọc Tỏa, OR, HK

Bác sĩ Phạm hữu Trác, Canada Cựu D. biểu Nhan minh Trang, HK Cựu TrTướng Trần văn Trung, Pháp

Cựu ChTướng Mạch văn Trường, HK Cựu Thtá Nguyễn xuân Tùng, HK Bác sĩ Từ Uyên, Canada

Giáo sư TP Nguyễn xuân Vinh, HK Cựu ĐT Trần đ́nh Vỵ, Pháp Bác sĩ Đoàn Yến, CA, HK

 

***
 

Trong một buổi phát thanh sáng, vào đầu tháng 11-02, hai đài Saigon-Houston và VNCR nam Cali đă loan tin thủ tướng Vc vừa kư một quyết định đẩy mạnh công tác kiều vận tại hải ngoại. Đại để hai xướng ngôn viên Dương Phục và Nguyễn Trường của hai đài trên cho biết, qua quyết định này Vc sẽ c̣n đi xa hơn cả giao lưu văn hóa. Đó là ‘giao lưu người’. Chúng sẽ trải người ra hải ngoại, trà trộn vào với dân tỵ nạn để hoạt động, khiến cho ta không c̣n biết đâu là Quốc gia đâu là cộng sản. Nhân tin này, các xướng ngôn viên nói trên đă nêu lên câu hỏi là liệu người Việt hải ngoại có nên xác định lại lằn ranh phân định Quốc/cộng hay không?

 

Cũng trong thời gian này, tin tức về cuộc phỏng vấn một người trước kia từng giữ những chức vụ cao cấp của VNCH, đă được phổ biến rộng răi. Người được phỏng vấn không những đă có lời lẽ cổ vơ sự cộng tác với Vc, mà c̣n lăng mạ cả cuộc chiến tranh tự vệ đẫm máu của quân dân miền Nam chống bọn cộng sản độc tài xâm lược miền Bắc là một cuộc chiến bẩn thỉu. Sự nhục mạ nặng nề, trắng trợn này đă gây một làn sóng phẫn nộ dữ dội trong khắp các cộng đồng người Việt tỵ nạn.

 

Tiếp theo là một cuộc họp báo của một cựu Thiếu tá Lực lượng Đặc biệt Mỹ, được giới thiệu là đang làm cố vấn t́nh báo cho Thái lan, đă minh thị tố cáo lănh tụ một tổ chức chính trị chống cộng ở Nam Cali, là cộng sản, hay đă làm lợi cho cs -chiếu theo các hành động đă qua của đương sự- do đó đă gây phản ứng mạnh mẽ của tổ chức này, và đă có lộn xộn, hành hung, khiến cảnh sát phải can thiệp. Báo Mỹ tại địa phương cho đây vẫn là một vấn đề (Quốc/ cộng) nóng bỏng trong cộng đồng Việt Nam.

 

Sau nữa là buổi đại hội văn nghệ gây quỹ hoàn tất Tượng đài Việt-Mỹ đầu tiên trên đất Hoa kỳ, tại thành phố Westminster, thủ đô của người Việt tỵ nạn cộng sản, được tổ chức vào hạ tuần tháng 11-02. Đồng hương đă lũ lượt kéo nhau đi dự, y như hồi đi biểu t́nh chống ảnh Hồ cờ Cộng mấy năm về trước. Một cuộc tập họp khổng lồ, trước sau có đến trên dưới 25,000 người, đến để bầy tỏ sự nhiệt thành ủng hộ việc xây dựng Tượng đài ghi ơn các chiến sĩ VNCH và Hoa Kỳ, những anh hùng đă hy sinh xương máu để bảo vệ miền Nam Tự do chống cuộc xâm lăng của quân cs Bắc Việt. Kết quả đă gây được gần gấp đôi số tiền cần thiết.

 

Cả bốn sự việc đều bắt nguồn từ cuộc tranh chấp Quốc/cộng, và đều đồng quy vào cùng một vấn đề đó. Nó đă chứng tỏ một thái độ rơ rệt và những hành động dứt khoát của cả hai bên liên hệ.

 

Thật ra th́ đây chỉ là sự nối tiếp của cuộc chiến Quốc/cộng đă xẩy ra từ trên nửa thế kỷ nay tại nước ta. Tuy cuộc chiến quân sự đă chấm dứt từ gần 30 năm trước nhưng trên thực tế cuộc đấu tranh giữa hai bên vẫn tiếp diễn không ngừng, khi ngấm ngầm, khi sôi nổi, dưới những h́nh thức khác nhau.

 

*

Cộng sản miền Bắc, với sự yểm trợ tích cực của khối cộng sản quốc tế, dù đă thôn tính xong miền Nam từ năm 1975 và đặt cả nước dưới quyền thống trị của chế độ độc tài chuyên chính Hà-nội, vẫn kiên tŕ theo đuổi đến cùng để khống chế nốt khối người Việt Quốc gia đă thoát ra hải ngoại. Qua các chiến dịch giao lưu (chỉ giao lưu một chiều, để phục vụ cs), chúng đă xâm nhập vào các cộng đồng người Việt khắp nơi, trên khắp mọi mặt, để t́m cách lũng đoạn, khống chế.

 

Về văn hóa, khởi đầu từ cuốn băng cát-sét nhạc vàng ‘vô hại’ gửi ra hải ngoại để mở đường, nay sách báo, băng nhạc, băng video, và đủ thứ tài liệu, kể cả những sản phẩm của chính cs, đă công khai tràn ngập các cộng đồng tỵ nạn. Các đoàn văn công Vc và một số các văn nghệ sĩ tỵ nạn cũng đă đi lại, trao đổi sinh hoạt. Đó là chưa kể vô số văn hóa phẩm khác do các cán bộ nằm vùng và tay sai ấn hành tại chỗ.

 

Về kinh tế, kết quả cũng tương tự. Trong lúc Vc đang kiệt quệ th́ người tỵ nạn cs đă đổ tiền về cứu chúng, qua du lịch, cứu trợ, và làm ăn buôn bán. Người ta ước lượng hàng năm ‘Việt kiều’ đă đem về nước trên dưới 3 tỷ mỷ kim, hơn bất cứ số tiền viện trợ hay vay mượn nào mà chúng xin được từ các nước ngoài, kể cả các cơ quan quốc tế. Thêm nữa là hàng tỷ mỹ kim cs kiếm được nhờ xuất cảng các sản phẩm tiêu dùng và buôn bán với người tỵ nan.

 

Về xă hội, các cuộc quyên góp gửi tiền về nước cứu trợ thiên tai hoặc nghèo đói bệnh tật, trước c̣n e dè, nay cũng đă hoàn toàn công khai. Cộng sản đă trắng trợn khai thác ḷng nhân ái của người Quốc-gia, kêu gọi cứu trợ thiên tai bệnh tật để lấy cắp tiền của nạn nhân, rồi lại c̣n kêu gọi đóng góp để cải thiện đời sống đồng bào, thay cho nhà cầm quyền cs, trong khi chính cs vẫn xuất cảng dầu nhớt, gạo tôm…để lấy tiền, và để tham nhũng.

 

Về tôn giáo, đáng ngạc nhiên là cộng sản cũng đă đạt được một vài thành quả. Một số tu sĩ thuộc các tôn giáo đă ung dung xuất ngoại để "rao giảng giáo lư" và để chứng minh cho tập thể tỵ nạn và thế giới biết rằng trong nước có thừa tự do tôn giáo, thừa tu sĩ -chỉ có dân tỵ nạn là thiếu và cần; đồng thời cũng để chứng tỏ rằng những rêu rao là chúng đàn áp tôn giáo, bắt bớ tu sĩ … hoàn toàn bịa đặt, vu khống. Một số các tu sĩ và dân tỵ nạn đă tổ chức đón tiếp họ, đôi khi trân trọng.

 

Riêng về chính trị, tuy Vc chưa đạt được mục tiêu cuối cùng là khống chế trọn vẹn các cộng đồng của ta song cũng đă thành công khá tốt đẹp. Chiến dịch "ḥa giải ḥa hợp" của chúng đă gây phân hóa nặng nề trong khối người Việt hải ngoại. Không ít người tỵ nạn đă đi đi về về ‘du lịch’ để khoe khoang, hưởng lạc, cũng như làm ăn. Bả vinh hoa đă làm cho một số người ‘Quốc gia’ trở cờ đón gió, tiếp tay gieo rắc các luận điệu của bọn cs nằm vùng. Kẻ th́ lên tiếng phỉ báng miền Nam, bảo ‘chế độ’ Miền Nam có hơn ǵ ‘chế độ’ miền Bắc đâu, cũng làm nô lệ ngoại bang, cũng gây tội ác, và cũng tham nhũng, như cs miền Bắc vậy. Kẻ th́ đ̣i xóa bỏ hàng rào Quốc/cộng để mau ḥa giải ḥa hợp xây dựng quê hương (xă hội chủ nghĩa). Kẻ th́ mong ước sẽ có ngày cả người cầm cờ vàng ba sọc đỏ lẫn cầm cờ đỏ sao vàng cùng nhau đi biểu t́nh chống cộng! Thậm chí c̣n có kẻ dám lớn tiếng nói rằng cuộc chiến chống cộng sản xâm lược miền Bắc, bảo vệ tự do, của quân dân miền Nam, là bẩn thỉu!

 

*

 

Về phía Cộng ḥa miền Nam, dù đă bị đồng minh phản bội tháo chạy khiến phải thua trận mất nước, nhưng hàng triệu người đă thoát được ra ngoài. Tuy phải lưu vong, song chính nghĩa của người Quốc gia lại ngày càng sáng tỏ, v́ cs đă ngày càng để lộ rơ bộ mặt thật xâm lăng, tàn bạo phi nhân, bất tài bất lực của chúng. Đất nước lạc hậu, dân bị ḱm kẹp, tham nhũng lan tràn, đến nỗi bị xếp vào hàng mấy nước độc tài, nghèo nàn, chậm tiến, nhất thế giới.

 

Trước hoàn cảnh bi thảm đó của đất nước, và trước những nỗ lực không ngừng để lũng đoạn các cộng đồng tỵ nạn của ta, người Việt Quốc gia không thể khoanh tay, ngoảnh mặt làm ngơ. Cuộc đấu tranh do đó vẫn phải tiếp tục.

 

Khởi đầu là những ước mơ giải phóng đất nước bằng cách mạng vơ trang. Đă có những nhóm Trần văn Bá, Mai văn Hạnh, Lê quốc Túy ở Pháp, và Mặt trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam, Chí nguyện đoàn…ở Mỹ, bí mật về nước chiến đấu, nhưng đáng tiếc đều đă thất bại.

 

Kế tiếp là các cuộc đấu tranh về chính trị, với các chiến dịch: tố cáo bạo quyền cs -qua vụ thuyền nhân; chuyển lửa về quê hương; khai thác sự sụp đổ của cs quốc tế; vận động quốc tế, đ̣i nhân quyền cho đồng bào quốc nội; yểm trợ các phong trào đối kháng của các nhân vật đấu tranh trong nước; chống bỏ cấm vận và thiết lập bang giao Mỹ-Vc…

 

Song song vào đó c̣n có những hành động chống cộng ngoạn mục như: dùng xe ủi đất xông vô treo cờ tại ṭa đại sứ Vc ở Pháp, bay về Saigon thả truyền đơn kêu gọi đồng bào nổi lên lật đổ bạo quyền v.v.

 

Mặt khác, để bảo vệ các cộng đồng hải ngoại trước âm mưu lũng đoạn của Vc, nhiều chiến dịch đă được tung ra nhằm tẩy chay văn hóa phẩm cs, chống gửi tiền và du lịch về Việt Nam, chống tiêu dùng các sản phẩm cs, chống cán bộ văn công đi tuyên truyền và quan chức cao cấp Vc đi khuyến dụ đầu tư…

 

Các chiến dịch nói trên tuy chỉ thành công giới hạn, và chỉ ngăn chặn được phần nào bước tiến của Vc, nhưng người Quốc gia cũng đă giành được mấy thắng lợi vô cùng lớn lao.

 

Thứ nhất là đă chặn đứng được mưu đồ tràn ngập các cộng đồng tỵ nạn bằng ảnh Hồ cờ Cộng –qua một cuộc tranh đấu hào hùng suốt 53 ngày đêm tại quận Cam. Thứ hai là đă xây dựng được một tượng đài Chiến sĩ Việt-Mỹ đầu tiên trên nước Hoa kỳ, tại thủ đô của người Việt tỵ nạn cs, vượt qua tất cả những đánh phá chính thức hay ngấm ngầm của Vc cùng tay sai. Thứ ba là đă có được một giới trẻ trí thức đầy ư thức, quyết tẩy chay không hưởng ứng lời kêu gọi của Vc, nhất định không đem tài lực về tái thiết quê hương, để giúp cs an nhiên tọa hưởng, ngồi ĺ. Và thứ tư là, các cộng đồng người Việt ở vùng đông bắc Hoa kỳ đă làm rạng danh tập thể người Việt tỵ nạn trước quốc tế, qua các cuộc diễn hành, do các cơ quan Văn hóa Quốc tế và Di dân Quốc tế tổ chức, với hàng rừng cờ VNCH, và từng đoạt được 3 giải thưởng: đông nhất, đẹp nhất, và có ư nghĩa nhất.

 

Đây là những thành công rực rỡ nhất và có tính cách quyết định nhất của chúng ta nhằm bảo vệ hậu tuyến của người Quốc gia, trong khi t́nh h́nh quốc tế đă có một vài bất lợi. Việc thiết lập bang giao và kư thương ước Mỹ/ Vc, đă có hậu quả tức th́ là tiếp sức cho Vc trong nước và làm nản ḷng một số người Việt Quốc gia hải ngoại, tuy rằng đó cũng lại là dịp để chứng tỏ cho người dân trong nước thấy cái ưu thế vô địch của thế giới tự do và của người Việt tỵ nạn, mà hậu quả sau cùng sẽ là "diễn biến ḥa b́nh", đưa Vc đến chỗ phải xụp đổ.

 

Diễn tŕnh đấu tranh nói trên đă chứng tỏ rơ rệt là cuộc tranh chấp Quốc/cộng từ trên nửa thế kỷ nay (1945-2002) vẫn tiếp diễn không ngừng. Đối với cs, chủ trương bạn/thù rất dứt khoát, lằn ranh Quốc/ cộng không bao giờ là vấn đề phải bàn căi. Đối với người Quốc gia cả trong lẫn ngoài nước, lằn ranh đó dĩ nhiên cũng không thể xóa bỏ, mặc dầu bao nỗ lực đánh phá. Cuộc tranh chấp Quốc/ cộng, giữa chính tà, đúng sai, thiện ác, sẽ không ngừng cho đến khi đất nước đă hết nạn cs, nhân dân cả nước đă thật sự giành lại được tự do dân chủ và nhân quyền. Sẽ không thể có sự dung nhượng giữa Quốc gia và cộng sản, bởi hai chế độ có những khác biệt căn bản như nước với lửa.


 

VỀ QUỐC GIA:

 

Đúng như tên gọi, Chủ nghĩa "Quốc gia" có nguồn gốc từ quốc gia, và có cứu cánh là dân tộc. Chủ nghĩa Quốc gia gắn liền, đến độ đồng nghĩa, với các danh từ “quốc gia, dân tộc”. Nội dung của chủ nghĩa Quốc gia Việt-Nam không ǵ khác hơn là truyền thống nhân sinh, văn hóa…từ ngàn xưa của ḍng giống Lạc Việt, ngay cả dưới các chế độ phong kiến. Căn bản của chủ nghĩa Quốc gia chính là dân sinh, nhân quyền của người dân.

 

Kẻ thù của Quốc gia đă bôi nhọ chủ nghĩa Quốc gia, đă đồng hóa “Quốc gia miền Nam” với “các chính quyền miền Nam”, để xỉ mạ chủ nghĩa Quốc gia là tham nhũng, là tay sai đế quốc, là chạy theo tư bản… trong khi thực sự Quốc gia là siêu chế độ. Cộng ḥa, xă hội, quân chủ, cộng sản v.v...chỉ là các chế độ trong một Quốc gia. Và quốc gia miền Nam -mà chính Vc đă toa rập với thực dân để chia đôi Nam Bắc, tại Genève năm 1954) theo chủ nghĩa Quốc gia, đă từng có bao nhiêu chế độ, bao nhiêu chính quyền, tốt hay xấu, đến rồi đi, thay nhau cầm quyền, nhưng Quốc gia th́ vẫn luôn luôn c̣n đó, và Quân đội cũng vẫn c̣n đó…cho đến khi bị mất vào tay cộng sản xâm lăng miền Bắc.


 

VỀ CỘNG SẢN:

 

Cộng sản là một chủ nghĩa hoàn toàn mới lạ đối với dân tộc ta. Nó được người cộng sản Việt-Nam, do Hồ chí Minh và mấy chục đồng chí, nhập cảng từ Âu châu vào.

 

V́ hoàn toàn xa lạ nên chủ nghĩa cs hoàn toàn khác biệt với truyền thống Việt Nam. Trong suốt hơn 4000 năm lịch sử, chưa bao giờ đất nước ta có: ‘đấu tranh giai cấp’ để ‘tiêu diệt trí phú địa hào’; ‘vô sản chuyên chính’ để độc đảng thống trị bằng sắt máu; ‘đấu tố, đánh tư sản mại bản’ để vô sản hóa nhân dân; ‘công an trị’ để kiểm soát từ miếng ăn nơi ở, từ các suy tư đến tiếng nói của người dân…như Việt cộng đă làm.

 

Cái ǵ cũng là của ‘đảng’ hết. Thậm chí nước cũng là nước "Xă hội chủ nghĩa" của đảng; cờ đỏ sao vàng của đảng cũng là cờ của nước; bài ‘tiến quân ca’ của đảng cũng là bài quốc ca của nước; quân đội của nước cũng là quân đội của đảng, chỉ trung thành với đảng; và tài sản của cả nước cũng là tài sản của đảng.

 

Nói tóm lại đảng, tức Tổng bí thư và mươi người trong bộ chính trị, muốn sử dụng nước và dân ra sao th́ làm: bắt làm dân công, cho thuê làm lao động, đem bán, hay cho không cũng được, v́ tất cả là của đảng.

 

Để có cái nh́n rơ nét hơn về sự khác biệt giữa hai bên Quốc/cộng, chỉ cần dóc bỏ hết cái "vỏ cộng sản" áp đặt bên ngoài, ta sẽ thấy ngay cái "lơi Quốc gia" của người Quốc gia Việt Nam. Đó là nếp sống hiền ḥa, nhân nghĩa, trong t́nh đồng bào của tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam, từ Nam chí Bắc, từ cổ chí kim.

 

Nay nếu nhất đán xóa bỏ lằn ranh Quốc/cộng đó th́ rơ ràng là đă một mặt bỏ đi truyền thống Quốc gia của người Việt Nam, một mặt công nhận chủ trương ngoại nhập tàn hại của người cộng sản. Trong hiện t́nh th́ điều đó hoàn toàn chỉ có lợi cho Việt cộng, v́ chúng đang nắm chính quyền, đang có cả nước, ai về đấy mà bảo chúng xóa bỏ?


 

NHỮNG MỐC ĐIỂM CHÍNH CỦA LẰN RANH QUỐC/CỘNG

 

Cộng sản xưa nay vẫn rất tự hào về ‘chủ nghĩa vô địch’ của chúng. Nhưng nay th́ bộ mặt thật của cs đă lộ. Khối cs quốc tế đă sụp đổ. Tội lỗi tầy trời của cs khắp nơi đă được phơi bày. Nước cs nào cũng đều nghèo đói, lạc hậu và tham nhũng, đang phải ngửa tay tha phương cầu thực. V́ thế luận điệu ‘đỉnh cao’ bây giờ phải nhường chỗ cho những luận điệu nhằm nhận ch́m chính nghĩa Quốc gia của ta. Để đạt đến mục đích đó, để xóa bỏ tất cả các dấu vết c̣n lại của người Việt-Nam Quốc gia, từ quốc ca, quốc kỳ đến tinh thần chống cộng, cs và tay sai đă bền bỉ tung ra những luận điệu đôi khi thoạt trông có vẻ hợp lư, để đánh lừa những người Quốc gia nhẹ dạ.

 

Chẳng hạn, luận điệu: Nó đă đổi mới rồi, và đang làm cho nhân dân được no ấm hơn, tại sao lại cứ chống?

 

Quả thật là người dân đă khá hơn đôi chút. Nhưng đó chỉ là diện. Điểm ở đây là, cs cho dạ dầy dân no hơn một chút, để kể công, bám quyền; cũng như trước kia, chúng bắt dạ dầy dân đói để dễ bề kiểm soát. Nhưng quan trọng nhất là, chúng đang biến xă hội ta thành một xă hội loài vật, xă hội người máy. Chúng coi người dân như con vật, con chó Pavlov, chỉ cần đổ cơm gạo vào mồm rồi đánh kiểng để sai khiến; cũng như cái máy, chỉ cần đổ xăng dầu vào rồi bấm nút là xong. Ai chấp nhận điều đó? Ai không biết con người có trí năo, biết suy tư, biết phân biệt phải trái, chính tà, muốn được sống tự do, hạnh phúc, có nhân quyền và nhân phẩm. Cho nên phải chống đến cùng cái chủ trương -và sự cúi đầu chấp nhận- cái xă hội loài vật, loài vượn, như một nhà thơ đă từng diễn tả.

 

Một luận điệu khác cũng thường được cs và tay sai tung ra là: kéo nhau về cả đống mà c̣n chống cộng cái ǵ! Cũng có vẻ đúng, nhưng cũng lại chỉ đúng có một phần nhỏ. Không phải cứ về Việt Nam là theo cộng hay hết chống cộng. Con người nhân bản Quốc gia không phải vậy. Ngoại trừ một số rất nhỏ, về là theo Vc, c̣n với tuyệt đại đa số, về chỉ v́ sự ràng buộc t́nh cảm thiêng liêng. Xong rồi vẫn chống cộng như thường. Bằng cớ?

 

–Th́ vụ ảnh Hồ cờ cộng, và mới nhất, vụ Tượng đài. Cứ thử nh́n vào số mấy chục ngàn người đi biểu t́nh chống ảnh Hồ cờ Cộng và đi xây dựng Tượng đài, ta sẽ thấy không khó t́m ra những khuôn mặt đă từng về VN du lịch. Cũng nên nói thêm là con số 25,000 trong 135,000 người Việt ở quận Cam đi biểu t́nh là một tỷ lệ tối cao, tương đương với 50,000,000. người trong số 270,000,000. dân Mỹ đi biểu t́nh, vào cùng một thời điểm, tại cùng một địa điểm. Đây là một kỷ lục vô tiền khoáng hậu trong lịch sử nhân loại.

 

Nếu cần thêm bằng cớ, th́ thử t́m xem có cán bộ cao cấp Vc nào sang đây mà không phải đi cửa sau hay cửa dưới, nói ǵ đi giữa cộng đồng tỵ nạn cộng sản ‘hết chống cộng rồi’?

 

*

 

V́ vậy nhu cầu vô cùng thiết yếu của người Việt Quốc gia lúc này là phải nỗ lực xác định và bảo vệ lằn ranh Quốc/ cộng để dễ phân biệt trắng đen. Và để có thể bảo vệ hữu hiệu lằn ranh đó th́ tất yếu chúng ta phải có một lập trường chung hay ít ra những mốc điểm chính để phân định Quốc/cộng. Đây là điều vô cùng khó khăn trong hiện t́nh. Nhưng v́ nhu cầu cấp thiết, chúng tôi xin mạo muội đề nghị với đồng hương mấy mốc điểm chính dưới đây để tạm thời có một căn cứ đấu tranh chung, hầu dễ phân biệt bạn/thù hơn, đồng thời cũng để hóa giải phần nào những luận điệu đánh phá của địch và tay sai.

 

1/ Thứ nhất, chủ nghĩa Quốc gia của người Việt Quốc gia lấy truyền thống dân tộc làm nền tảng, tranh đấu đến cùng để xây dựng một quốc gia độc lập và toàn vẹn lănh thổ, nhân dân được sống tự do dân chủ, nhân quyền được tôn trọng, đất nước theo kịp với trào lưu tiến hóa của nhân loại.

 

Trên căn bản đó, người Việt Quốc gia triệt để chống lại chủ nghĩa ngoại lai cs và tất cả các cơ chế chính quyền độc tài tham nhũng và bất lực của chúng, đứng đầu là hiến pháp, đồng thời khẳng định sẽ không bao giờ có sự dung nhượng, ḥa giải, giữa hai chủ nghĩa và hai chế độ Quốc/cộng. Chỉ có một con đường duy nhất là cs phải trả lại đất nước cho toàn dân.

 

2/ Thứ hai, người Việt Quốc gia không chỉ giới hạn vào nhân dân miền Nam trước kia hay tập thể tỵ nạn bây giờ, mà bao gồm tất cả những người Việt không cộng sản, thiết tha với nếp sống tự do, dân chủ, cả ở ngoài lẫn trong nước. Nhân dân Việt-Nam, Bắc-Trung-Nam, đều mong muốn và đă hy sinh muôn vàn xương máu để chiến đấu cho Độc lập, Tự do, Hạnh phúc của dân tộc chứ không phải để xây dựng chế độ cộng sản phi nhân. Do đó họ đều là người Quốc gia.

 

Mọi tổ chức và nhân sự cố t́nh đi ngược lại khát vọng đó của toàn dân đều bị coi là phản bội dân tộc. Mọi thành phần thực tâm đối kháng với Vc, nhằm giành lại tự do dân chủ cho đồng bào, đều là những Chiến sĩ Quốc gia, đáng được ngợi ca, và phải được yểm trợ mạnh mẽ.

 

3/ Thứ ba, chủ nghĩa Quốc gia hoàn toàn trong sáng, người Quốc gia là những con người dân tộc. Chủ nghĩa Quốc gia gắn liền với truyền thống dân tộc và vĩnh viễn là của dân tộc, khác hẳn với bất cứ thứ chủ nghĩa ngoại lai nào, đặc biệt là chủ nghĩa cộng sản chuyên chính, độc tài, phi nhân, phản khoa học.

 

Cố t́nh đồng hóa và hạ thấp ‘Quốc gia’ xuống ngang hàng với ‘Chế độ’, để bôi bẩn ‘chủ nghĩa Quốc gia’, qua một vài chính quyền xấu, là phản bội Quốc gia phỉ báng Dân tộc. Cần phân biệt thật rơ: chế độ cs xấu không có nghĩa là dân tộc Việt Nam xấu. Cũng vậy, một chính quyền miền Nam xấu không thể nói là ‘Quốc gia miền Nam xấu và người Quốc gia xấu’.

 

4/ Thứ tư, cuộc cách mạng tháng 8-45 là của các thành phần Quốc gia (công chức, thanh niên, sinh viên) đứng lên tổ chức biểu t́nh đ̣i độc lập, xây dựng tự do dân chủ, nhưng đă bị cán bộ Vc lẻn vô trưng cờ chiếm công. Chỉ v́ ḷng yêu nước sôi nổi, và cũng v́ lúc đó không hiểu rơ bản chất của cs, nên đồng bào ta đă để cho chúng dễ dàng chiếm quyền, và tiêu diệt các đảng phái quốc gia. Từ đó cs đă cướp công cả cuộc kháng chiến thắng lợi chống Pháp của toàn dân ta, trong đó Vc chỉ là một thiểu số cầm đầu quỷ quyệt.

 

Vậy, giành công cách mạng tháng 8 và kháng chiến thắng lợi cho Vc là sai lầm, man trá, chỉ nhằm đề cao chúng để cho phép chúng ở lại chính quyền. Lịch sử chắc chắn sẽ minh xác điều này. Và cộng sản sẽ bị lên án về hành vi tráo trở gian ngoan độc hại của chúng.

 

5/ Thứ năm, cuộc chiến đấu chống quân cộng sản xâm lăng miền Bắc để bảo vệ miền nam là một cuộc chiến đấu tự vệ, hoàn toàn có chính nghĩa. Hàng triệu đồng bào miền Nam đă hy sinh thân xác, tài sản, để cố giữ phần đất Tự do của Tổ quốc. Hàng hàng lớp lớp quân đội miền Bắc bị Vc lừa bịp, lùa vào miền Nam chống ‘Mỹ Ngụy’ đă phải bỏ thây cho Vc làm nghĩa vụ quốc tế, xây dựng đế quốc đỏ.

 

Cuộc chiến tương tàn, phi nghĩa, do Vc đội lốt phong trào giải phóng miền Nam khởi xướng, nay đă được cả thế giới và ngay cả cs nh́n nhận. Cuộc tỵ nạn vĩ đại của quân dân miền Nam từng làm rung động cả nhân loại, đă là một bằng chứng không thể chối căi về chính nghĩa Tự do của quân dân miền Nam.

 

Người Việt Quốc gia đă một lần nữa tỏ rơ thái độ chống cộng của ḿnh qua vụ ảnh Hồ cờ cộng, và mới nhất là qua Đại hội Tạ ơn Chiến sĩ Việt-Mỹ. Do đó, tất cả những lập luận bôi nhọ cuộc chiến đấu cao đẹp của Quân Dân miền Nam chỉ chứng tỏ một sự vu khống trắng trợn, ngu muội, vô liêm sỉ, xuất phát từ cs hoặc bọn lưu manh chính trị, bọn trở cờ đón gió tay sai.

 

6/ Thứ sáu, các chế độ trước đây ở miền Nam tuy có ít nhiều khuyết điểm, song về bản chất miền Nam vẫn là một quốc gia dân chủ, người dân được hưởng hầu như đầy đủ các quyền tự do căn bản, như tự do tín ngưỡng, ngôn luận, sinh hoạt chính trị, tư hữu, kinh doanh… ngay cả trong khi đang có chiến tranh chống cs xâm lăng miền Bắc. Trên phạm vi tổ chức, chính quyền có ba nghành độc lập với nhau, là lập pháp, hành pháp, và tư pháp. Quốc hội và chính phủ đều do dân trực tiếp bàu lên.

 

Chính v́ vậy mà trong quá tŕnh hơn hai mươi năm của Quốc gia Miền Nam, người ta đă thấy có ít nhất 5 chế độ thay nhau cầm quyền: Quốc gia, Bảo Đại – Đệ nhất Cộng ḥa, Ngô đ́nh Diệm – Cách mạng, Dương văn Minh -- Hiến chương, Nguyễn Khánh – và Đệ nhị Cộng ḥa, Nguyễn văn Thiệu.

 

Đây là điểm son của thể chế Quốc gia tại miền Nam. Sự tự do và trù phú của miền Nam sau này đă được chính một số cán bộ cộng sản như Hoàng minh Chính, Dương thu Hương v.v. trực tiếp hay gián tiếp công khai nh́n nhận. Nhà văn nữ Dương thu Hương đă nhận định rằng, so với miền Nam th́ chế độ miền Bắc chỉ là mọi rợ. Cựu Viện trưởng viện Mác xít Hoàng minh Chính th́ nói thẳng: đồng bào miền Nam phải bỏ nước ra đi chỉ v́ ḷng yêu nước, không thể sống chung với cs.

 

Như vậy, lấy một số khuyết điểm của các chính quyền VNCH để so sánh với những tội ác tầy trời của cs miền Bắc, và lấy các chế độ ở miền Nam đồng hóa với chủ nghĩa Quốc gia, để sỉ mạ chủ nghĩa Quốc gia và người Quốc gia, rồi đem đánh bằng với chế độ cs miền Bắc cộng sản, chỉ là một sự cố t́nh nhằm biện minh cho chế độ vô cùng độc hại Vc, để giúp chúng bám măi chính quyền.

 

7/ Thứ bảy, người Việt Quốc gia không hiếu chiến, không quá khích, không nuôi dưỡng hận thù.

 

Chính Vc mới là kẻ hiếu chiến. Cuộc chiến tại miền Nam trước đây là do Vc chủ xướng, miền Nam chỉ tự vệ. Đồng minh chỉ vào giúp miền Nam sau khi Vc và khối cs đă khởi hấn. C̣n ngày nay người Quốc gia tỵ nạn cũng chỉ chống lại sự xâm nhập phá hoại của Vc, và chỉ yểm trợ đồng bào trong nước đ̣i chính quyền Vc trả lại sự tự do mà chúng đă cướp đoạt của đồng bào cả nước từ bao nhiêu năm trước.

 

Chính Vc mới là kẻ quá khích. Chủ trương cs là một chủ trương vô cùng khát máu. Ngay bây giờ chúng cũng chỉ đ̣i Việt kiều giao lưu và ḥa giải một chiều để thủ lợi. Chúng đă không chịu ḥa giải ḥa hợp với đồng bào trong nước, ngay cả với những đảng viên cs bất đồng chính kiến. Chúng chỉ cho tay sai ra ngoài hoạt động, chứ không bao giờ cho những người như Ḥa thượng Thích Quảng Độ, Linh mục Nguyễn văn Lư v.v. ra ngoài, dù chỉ để giảng đạo.

 

Chính Vc đă không chịu xóa bỏ hận thù. Sau chiến thắng 75 chúng đă lừa bắt đi đầy cả triệu quân dân chính miền Nam vào các trại tù khổ sai, gọi là học tập cải tạo. Chúng đă theo đuổi đến cùng để đánh phá các cộng đồng tỵ nạn người Việt Quốc gia, như mọi người đều thấy. Từ trong năo bộ của cs, không bao giờ chúng chủ trương tha thứ cho kẻ thù. Nếu có uyển chuyển th́ đó chỉ là chiến thuật. Một Việt kiều về du lịch, chỉ cần đả động đến chính trị là lập tức bị bắt giữ. Họ chỉ được quyền đem tiền về chứ không được quyền nói chuyện giao lưu hay xóa bỏ hận thù thật sự.

 

Tất cả những điều trên đều đă được chứng thực. Mọi luận điệu đi ngược lại đều là vu khống, chỉ có mục đích phục vụ cho tuyên truyền cs, làm lợi cho chúng.

 

8/ Thứ tám, lằn ranh Quốc/cộng trải dài khắp các nơi có người Việt Quốc gia, kể cả ở quê hương. Người Việt Quốc gia hải ngoại hoàn toàn tán dương và triệt để ủng hộ đồng bào đă can đảm đứng lên chống lại bọn cầm quyền bất công tham nhũng Vc, và vinh danh các chiến sĩ thật sự đấu tranh cho tự do trong nước, bất kể quá khứ của họ ra sao.

 

Người Việt Quốc gia hải ngoại ư thức rơ rằng, chỉ v́ ḷng yêu nước căm thù thực dân, tuyệt đại đa số nhân dân ta đă đi theo kháng chiến để tiêu diệt kẻ thù. Họ không hề là cộng sản. Vô t́nh họ đă bị cộng sản phản bội, lợi dụng cho mưu đồ bành trướng đế quốc đỏ của Nga Hoa. Chính v́ vậy đồng bào đă phải trả một giá quá đắt, qua những vụ Nhân văn Giai phẩm, Cải cách Ruộng đất, Đánh tư sản mại bản, đổ xương máu tại miền Nam, Cam bốt, và biên giới Tàu...C̣n nhân dân th́ bị ḱm kẹp, đói khổ, mất tự do nhân phẩm, bị tham nhũng đục khoét, đất nước bị dâng hiến cho ngoại bang một cách nhục nhă.

 

Bởi đă phần nào nh́n thấy dă tâm của cộng sản nên lằn ranh Quốc/cộng đang ngày càng hiện rơ hơn trong quốc nội. Đă có nhiều nhà trí thức và đảng viên cs lăo thành đứng lên đ̣i chính quyền cs phải từ bỏ chủ nghĩa Mác-xít, trả lại tự do cho nhân dân. Ngay chính người dân bần cùng, hàng vạn người, cũng đă mấy phen biểu t́nh chống lại bọn cầm quyền độc tài tham nhũng.

 

Những sự kiện này đă phản bác tất cả các luận điệu tuyên truyền của Vc và tay sai, rằng đồng bào đă bị bọn phản động xúi giục. Thật ra chúng rất sợ sự liên kết của người Quốc gia nên đă hết sức t́m cách chia rẽ người Quốc gia trong và ngoài nước.

 

9/ Thứ chín, người Việt Quốc gia hải ngoại luôn luôn hướng về quê hương, đất Tổ, sẵn sàng dồn mọi nỗ lực để tái thiết đất nước, nhưng chỉ khi nào trong nước có một chế độ dân chủ pháp trị, một chính quyền thực sự của dân và v́ dân. Chừng nào Vc c̣n đó và chủ trương một chính quyền cực kỳ độc tài tham nhũng, không chịu lo cho phúc lợi người dân mà chỉ lo ăn cắp để làm giàu cho bọn tài phiệt đỏ, chừng đó người Quốc gia hải ngoại nhất định không đóng góp phần ḿnh. Người Việt Quốc gia, vốn giàu ḷng nhân ái, ngoài sự cưu mang gia đ́nh và thân hữu, sẽ chỉ cứu trợ -một cách trực tiếp- đồng bào bị thiên tai tật nguyền chứ quyết không đem của cải và đổ mồ hôi về làm thay cho một chính quyền độc tài tham nhũng bất lực.

 

Mọi cố gắng kêu gọi người Việt hải ngoại đem nhân tài vật lực về ‘xây dựng đất nước” tuyệt đối không thể chấp nhận được. Điều đó chỉ giúp cho Vc kéo dài thêm ách thống trị trên quê hương. Vc là cái nhọt độc. Phải dứt bỏ nó đi, dù có đau đớn, mới mong mang được đất nước ra khỏi lầm than. Đa số giới trẻ trí thức hải ngoại đă hiểu rất rơ điều này nên bấy lâu vẫn tẩy chay các luận điệu ve văn của cs.

 

*


Chúng tôi biết rơ mấy điểm nêu trên không đủ làm thành một lằn ranh vững chắc giữa Quốc/cộng, một điều không thể làm được nếu không có sự góp sức của mọi người, nhất là những bậc cao minh. Đó chỉ là những gợi ư về phân định đúng sai, chính tà, giữa hai bên Quốc/cộng. Từ những căn bản đó, chúng tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đi đến một khẳng định chung là: v́ không thể có một sự dung nhượng nào giữa Quốc gia và cộng sản, tất cả những nỗ lực, qua lời nói hay hành động, nhằm làm lợi cho cộng sản, bất lợi cho ta, cho các cộng đồng tỵ nạn, và cho chính nghĩa Quốc gia, đều bị coi là phản bội Quốc gia Dân tộc.

 

*

 

Khối trên dưới 3 triệu người Việt hải ngoại trên nguyên tắc đều là người Quốc gia, tỵ nạn cộng sản.

 

Nhưng trên thực tế đó không phải là một tập thể thống nhất. V́ không có chính quyền để lănh đạo, v́ không có một tổ chức có đủ uy tín để hướng dẫn, và cũng v́ bị cs liên tục đánh phá, các cộng đồng của ta đă bị nhiều phân hóa, lực lượng bị phân tán, tiếng nói thiếu hiệu lực. Tuy cùng chống cộng nhưng không có một đường lối chung, mỗi người mỗi tổ chức chống một khác, có khi lại chống lẫn nhau. Vc nằm vùng cũng thừa cơ đội lốt người Quốc gia, nhân danh chống cộng để làm đủ tṛ lố lăng, bẩn thỉu, hầu làm mất uy tín người tỵ nạn. Chúng đă phá nát các đoàn thể, các cộng đồng bằng các thủ đoạn xúi giục, vu khống, bôi nhọ, đe dọa, và cả khủng bố, những người chống cộng chân chính, nhất là những ngưỡi có thái độ dứt khoát và có chút uy tín.

 

Chính là để cố tránh phần nào t́nh trạng nói trên, chúng tôi, một nhóm những cá nhân Người Việt Quốc gia ưu tư về cuộc đấu tranh chống cộng, đă mạo muội đề nghị mấy điểm nêu trên để xin đồng hương, những người Quốc gia chân chính thuộc mọi giới, từ kinh doanh tới trí thức, từ cựu quân nhân tới sinh viên học sinh… đặc biệt là khối thầm lặng, cùng suy ngẫm.

 

Chúng tôi tin rằng dù trong trường hợp nào th́ các ư kiến nêu lên cũng là một sự góp ư tích cực, và hơn nữa, một tiếng chuông, về nhu cầu bảo vệ lằn ranh Quốc/cộng. C̣n nếu được đông đảo người Việt Quốc gia chân chính quan tâm, tán thành việc bảo vệ đến cùng lằn ranh Quốc/cộng, và cùng góp sức xây dựng cho được một lập trường chung, th́ đó quả là một điều may mắn cho cuộc đấu tranh chung của chúng ta.

 

Để đạt được kết quả mong muốn, chúng tôi khẩn thiết kêu gọi quư vị trong giới truyền thông tích cực yểm trợ cho nỗ lực này. Nếu không có sự tiếp tay hữu hiệu của quư vị th́ e sẽ khó đạt được kết quả tốt đẹp.

 

Đối với đồng hương, chúng tôi xin quư vị hăy có ngay một thái độ mạnh mẽ, dứt khoát, quyết liệt tẩy chay cô lập bọn cs nằm vùng và tay sai, để bảo vệ cộng đồng, tạo điều kiện thuận lợi cho việc yểm trợ đồng bào quốc nội giành lại tự do.

 

Chúng tôi xin sẵn sàng đón nhận các ư kiến và những lời chỉ giáo của quư đồng hương cùng các bậc thức giả, để người Việt Quốc gia chân chính chúng ta cùng nhau xây dựng cho được một lập trường chung, bảo vệ đến cùng một lằn ranh Quốc/cộng.

 

Ngày 18 tháng 12 năm 2002

 

----
 
 

Việt Nam Cộng Ḥa Muôn Năm

 


View and sign Guestbook

 

Xin vui ḷng lưu bút tưởng niệm đến các vị Anh Hùng của QLVNCH 
và các đồng bào nạn nhân đă bị cộng sản sát hại tại Huế.

Please visit and sign our guestbook to honor the ARVN Heoes

and to remember the thousands of civilians murdered in Hue City in 1968.

 

since Memorial Day 1999

 

Memorial homepage

Sitemap

Liberation - Giải Phóng

 

Tưởng Niệm CHT Sở Bắc

Tiễn biệt Cố Đại Tá Ngô Thế Linh

Biệt Hải - Sở Pḥng Vệ Duyên Hải

Nha Kỹ Thuật QLVNCH

Lịch Sử Nha Kỹ Thuật

Hoạt động của BK Sở Bắc tại Bắc Việt

Paradise island (Cù Lao Chàm)

Hoài cảm của T.70

Trường Vơ Khoa Thủ Đức

Oan hồn trên xứ Huế - Mậu Thân 1968

Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu
Tưởng niệm Cụ Trần Văn Hương

 Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam

Thiếu Tướng Phạm Văn Phú
 Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng

Chiến Dịch Vinh Danh Lá Cờ Vàng

Thuyền Nhân Tỵ Nạn Cộng Sản

50 Năm Tội Ác Cộng Sản (html)

A life for Freedom and Democracy

TAPS - Colonel Ngô Thế Linh

Sea Commandos - Coastal Security

Strategic Technical Directorate

History of Strategic Technical Directorate

Paradise island (Cù Lao Chàm)

Sacred Sword of the Patriots League

Presidential Unit Citation for SOG

An ARVN Hero by T.70

Thu Duc ARVN Military Officer Academy

Viet Cong "Strategy of Terror"

President Ngo Dinh Diem (54-63)

President Nguyen Van Thieu (67-75)

VN Coastal Raiders part 1, part 2, part3

The Lost Commandos (MACV-SOG)

MACV-SOG Commandos (RT Idaho)

Campaign for the Vietnamese Yellow Flag

Boat People tragedy

50 Years of VN Communist Crimes

Please bookmark this page,
more pictures and articles will be added later.